Hôm nay, tàu chở 49 hành khách, đủ mọi lứa tuổi, từ những cặp đôi trẻ chụp ảnh “check-in” đến các gia đình đưa con đi nghỉ mát, ngắm cảnh

Chiều thứ bảy, mặt trời đỏ rực như một quả cầu lửa lơ lửng trên Vịnh Hạ Long, nhuộm vàng những ngọn núi đá vôi trồi lên từ mặt nước xanh thẳm. Tàu Én Xanh, niềm tự hào của ông Huấn, lướt êm ru trên sóng. Với 35 năm kinh nghiệm cầm lái, ông Huấn đã đưa hàng ngàn du khách khám phá vịnh, từ Hòn Trống Mái đến Hang Sửng Sốt, mỗi nơi ông đều kể chuyện say mê như một người dẫn truyện tài hoa. Thủy thủ đoàn của ông, từ anh thuyền phó trẻ tuổi đến bác đầu bếp già, đều thuộc lòng từng góc vịnh, từng câu chuyện về rồng mẹ, rồng con trong truyền thuyết.

Hôm nay, tàu chở 49 hành khách, đủ mọi lứa tuổi, từ những cặp đôi trẻ chụp ảnh “check-in” đến các cụ già ngồi ngắm cảnh, tay cầm ly trà nóng. Ông Huấn đứng ở buồng lái, nụ cười hiền hậu, giọng sang sảng qua loa: “Quý khách nhìn bên tay phải, kia là Hòn Trống Mái, biểu tượng tình yêu vĩnh cửu của Vịnh Hạ Long. Hai khối đá đứng chênh vênh, như đôi tình nhân mãi không rời.” Hành khách cười rộ lên, vài người giơ máy ảnh, tiếng click vang vọng.

Nhưng chỉ 30 phút sau khi nhổ neo, trời bỗng tối sầm. Gió lớn ập tới, cuốn theo mây đen kịt từ phía chân trời. Sóng bắt đầu dồn dập, vỗ mạnh vào mạn tàu. Hành khách bắt đầu xì xào, vài người nắm chặt lan can, ánh mắt lo lắng. Ông Huấn, với kinh nghiệm từng trải qua hàng trăm cơn giông, trấn an qua loa: “Không sao đâu, giông chiều thường qua nhanh. Cứ yên tâm, tôi đưa mọi người đi ngắm cảnh tiếp!” Ông cười lớn, cố truyền sự tự tin. Thủy thủ đoàn cũng nhanh nhẹn kiểm tra dây neo, áo phao, mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.

Nào ngờ, chỉ vài phút sau, một cơn gió mạnh bất thường gào thét, cuốn theo mưa như trút nước. Tàu Én Xanh chao đảo dữ dội. Ông Huấn bám chặt bánh lái, mắt nheo lại nhìn qua màn mưa. “Cố lên, chỉ là giông nhỏ!” ông tự nhủ. Nhưng rồi, một tiếng rắc khô khốc vang lên từ khoang máy. Tín hiệu radio bỗng chốc im bặt, màn hình radar tối đen. Ông Huấn chưa kịp hét lên “Mọi người mặc áo phao!” thì một con sóng khổng lồ ập tới, nghiêng tàu sang một bên.

Trong khoảnh khắc, cả thế giới chìm vào hỗn loạn. Tàu lật úp, nước tràn vào như thác đổ. Hành khách hoảng loạn, tiếng hét vang lên giữa tiếng sóng gầm. Ông Huấn bị kẹt trong khoang máy, nước lạnh buốt tràn qua khe cửa, ngập đến ngực. Ông cố đập cửa, nhưng sức nước và mảnh vỡ chặn chặt lối ra. Trong bóng tối, ông nghe tiếng kêu cứu của hành khách, tiếng gọi tuyệt vọng của thủy thủ đoàn. Tâm trí ông quay cuồng – 35 năm trên biển, chưa bao giờ ông đối mặt với cơn ác mộng này.

Bên ngoài, vài hành khách bám được vào mảnh gỗ trôi nổi, áo phao giữ họ nổi trên mặt nước. Một cô gái trẻ, tên Linh, vốn là khách du lịch từ Hà Nội, cố gắng bơi về phía một người cụ già đang chới với. “Cụ ơi, bám vào cháu!” cô hét lên, giọng lạc đi trong gió. Xa xa, ánh đèn của đội cứu hộ bắt đầu lóe lên, nhưng cơn giông vẫn chưa chịu ngừng.

Trong khoang máy, ông Huấn, dù ngập trong nước, vẫn cố gắng lần mò đến nút khẩn cấp. Tay ông run rẩy, hơi thở nặng nhọc. “Chỉ cần một cơ hội nữa,” ông lẩm bẩm, nghĩ về gia đình, về những chuyến tàu ông đã lái, về lời hứa đưa mọi người an toàn trở về. Nhưng nước mỗi lúc một dâng cao, và bóng tối dần nuốt chửng.

Cơn giông qua đi, để lại Vịnh Hạ Long lặng lẽ như chưa từng có biến cố. Đội cứu hộ tìm thấy 47 hành khách, trong đó Linh và cụ già được cứu sống nhờ sự dũng cảm của cô. Nhưng ông Huấn và hai thủy thủ khác mãi mãi không trở về. Người ta kể rằng, từ đó, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, Vịnh Hạ Long như vang vọng giọng ông Huấn, vẫn kể chuyện về Hòn Trống Mái, về tình yêu vĩnh cửu, như thể ông vẫn lái tàu Én Xanh, lướt trên sóng, mãi mãi.