
1. Tin nhắn lúc nửa đêm
23h37, tôi đang dỗ con ngủ thì điện thoại chồng rung lên. Anh nhìn màn hình, cau mày, rồi đi ra ban công nghe lén.
Đó là lần đầu tiên từ khi lấy nhau, tôi có linh cảm rõ rệt rằng:
Có chuyện sắp xảy ra. Và chuyện đó không hề tốt cho tôi.
Khi anh quay vào, mặt anh giãn ra đầy phấn khởi:
– Mai về nhà mẹ sớm nhé. Cả nhà có chuyện vui lớn.
– Chuyện gì? – Tôi hỏi.
– Chưa nói được. Mẹ bảo cứ về là biết.
Tôi cố hỏi thêm, nhưng anh cười tránh né, ánh mắt sáng quắc kiểu “ngày mai đời mình đổi khác”. Tôi không ngờ: đời đổi thật – nhưng theo cách tôi không bao giờ tưởng tượng.

2. Tiền tỷ đổ vào nhà chồng – nhưng không đến lượt tôi
Sáng hôm sau, tôi bế con theo chồng về quê. Cả nhà chồng chật kín người, nhộn nhịp như trúng số.
Chị dâu cả – Thảo – đang ngồi đếm một xấp tiền mới toanh, miệng cười không khép lại được. Anh trai chồng thì khui bia, còn mẹ chồng thì áo hoa mới, tóc uốn, tô son đỏ chót.
– Con dâu út đến rồi hả! – mẹ chồng nói như ban ơn. – Ngồi đó đi, mẹ báo tin vui: đất nhà mình được đền bù. Mỗi người được 3 tỷ!
Cả nhà vỗ tay ầm ầm. Chị dâu cả nhảy cẫng:
– Úi trời, mơ cũng không có ngày này!
Tôi lúng túng:
– Mỗi… người? Vợ chồng con được bao nhiêu ạ?
Căn phòng đang ồn ào bỗng khựng lại. Mẹ chồng nhìn tôi như nhìn đứa không biết điều.
– Ặc, vợ chồng con không có phần.
Tôi đứng sững.
– Sao lại không ạ?
– Vì đất đó là đất của nhà mẹ sinh ra bốn anh em, đâu liên quan gì đến con? – Bà nói, giọng trịch thượng. – Với lại… chồng con là con nuôi mẹ mới nhận năm mười bảy tuổi. Nó không có tên trong sổ đỏ ngày xưa.
Tôi quay sang nhìn chồng. Anh cúi gằm mặt.
Nhận nuôi? Tôi sống cùng anh ba năm nay, chưa từng nghe câu đó.
– Anh…?
Anh lắp bắp:
– Ờ… hồi đó mẹ nhận nuôi để cho anh hộ khẩu đi học nghề…
Mẹ chồng khoát tay:
– Nói chung là không có phần, không tranh cãi. Ai cũng có 3 tỷ, trừ vợ chồng con.
Chị dâu cả chen vào, cười mỉa:
– Không có phần thì thôi, em gái. Tham quá là xấu đó.
Tôi cảm giác máu dồn lên mặt, nhưng con tôi đang ngủ trong nôi, tôi không muốn làm lớn chuyện. Tôi nuốt uất ức xuống như nuốt một cục đá.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu:
Người ta chỉ tốt với mình khi chưa có lợi ích chen vào.
3. Buổi tiệc sang trọng – và cái bẫy
Đến chiều, cả nhà rủ nhau lên thành phố ăn mừng.
– Đi ăn chơi sáng cả mắt! – mẹ chồng cười hỉ hả. – Hôm nay gọi toàn đồ đắt nhất!
Nhà hàng họ chọn đúng kiểu sang chảnh: đèn vàng, nhạc nhẹ, bể hải sản lớn. Vừa ngồi xuống, mẹ chồng phẩy tay:
– Cho mẹ hai con cua hoàng đế, cỡ to nhất nhé!
Chị dâu cả:
– Cho thêm bốn con tôm hùm Canada, loại lớn nha em!
Anh trai chồng:
– Rượu vang loại đắt nhất cho anh! Mấy bữa nay nhận tiền, uống toàn đồ xịn!
Tôi ngồi im, chỉ gọi một phần mì cho con. Vợ chồng tôi không có tiền đền bù, nên tôi tự biết vị trí mình.
Suốt bữa ăn, mọi người rộn ràng nói chuyện mua xe, mua vàng, mua đất. Chỉ duy nhất tôi và chồng ngồi lặng. Anh thi thoảng liếc tôi, ánh mắt áy náy.
Đến lúc ra quầy tính tiền, lễ tân cười:
– Tổng cộng bill của quý khách là 36 triệu 800 nghìn ạ.
Mẹ chồng nhìn quanh, rồi nhìn tôi:
– Ờ, con út trả đi.
Cả người tôi đông cứng.
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
– Con… trả ạ?
– Ừ thì nhà ai khổ nhất thì nên chia sẻ với gia đình chứ. Ở đây ai cũng vừa nhận tiền hết rồi. Chỉ có vợ chồng con… không có cái gì. Mẹ thương nên để con thể hiện tấm lòng đó.
Tấm lòng?
36 triệu đồng?
Toàn cua hoàng đế, tôm hùm mà tôi không chạm vào nổi một miếng?
Chị dâu cả cười khẩy:
– Út trả đi. Có nhiêu đâu. Làm dâu mà tính toán vậy là hư lắm đó.
Anh trai chồng:
– Đàn bà tiền bạc ít thì bày đặt giữ. Không có tiền thì dùng thẻ của chồng.
Tôi nhìn chồng – người duy nhất có thể nói giúp tôi.
Anh cúi đầu nhỏ giọng:
– Em… trả đi. Không trả mẹ làm lớn chuyện.
Trong một giây, tôi nhận ra:
Không ai đứng về phía tôi. Kể cả chồng.
Nhân viên đang chờ. Cả nhà chồng khoanh tay nhìn tôi như chờ buổi trình diễn.
Tôi hiểu:
Đây không phải tình cờ.
Đây là cái bẫy.
4. Hóa đơn 36 triệu – và câu nói khiến tôi thay đổi
Tôi móc ví. Trong ví tôi còn 8 triệu – tiền để dành cả tháng chăm con.
– Em… không đủ. – Tôi nói nhỏ.
Chị dâu cả nheo mắt:
– Trời, có chút tiền mà cũng không trả nổi? Nghèo vậy thì ở nhà đi, theo làm gì?
Tim tôi thắt lại.
Mẹ chồng nói:
– Thôi đưa đây, mẹ trả cho.
Tôi thở phào…
…nhưng bà nói tiếp:
– Mẹ trả giúp nhà hàng, nhưng coi như vợ chồng con NỢ MẸ 36 triệu. Nghe chưa?
Cả bàn bật cười.
Tôi đứng như trời trồng.
Chồng tôi không nói gì.
Khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã nhẫn nhịn đến giới hạn cuối cùng.
Tôi đã dự tính sẽ im, sẽ nuốt, sẽ lùi.
Nhưng cách họ coi việc sỉ nhục tôi như một trò tiêu khiển khiến một thứ gì đó trong tôi… gãy hẳn.
Tôi mỉm cười – nụ cười làm cả nhà chồng hơi chững lại.
– Vâng. Mẹ trả trước nhé.
Nhưng… cho con xin 5 phút.
Tôi bước ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi đã thay đổi toàn bộ thế trận.
5. Sự thật bà mẹ chồng không ngờ
Khi tôi trở vào, vẻ mặt nhẹ nhàng hơn.
– Mẹ ơi. Lúc nãy mẹ nói đất đền bù không liên quan gì đến con hay chồng con đúng không ạ?
– Đúng rồi. – Mẹ chồng ngẩng cao đầu. – Dâu con ngoài mà.
– Và mẹ nói chồng con là con nuôi, không có quyền lợi gì?
– Đúng vậy. – Bà gật mạnh.
Tôi mở điện thoại, đặt lên bàn.
Màn hình hiển thị một tài liệu PDF có dấu đỏ của phòng công chứng.
Tôi xoay cho mẹ chồng xem.
– Mẹ xem kỹ giúp con dòng thứ ba.
Mẹ chồng nheo mắt đọc. Rồi mặt bà tái mét.
“Những người đồng thừa kế và có quyền lợi trong thửa đất bao gồm:
– Bà Nguyễn Thị Hòa (mẹ)
– Ông Lê Văn Tùng (anh trai)
– Bà Lê Thị Thảo (chị dâu)
– Ông Lê Văn Khang (chồng tôi)”
Im lặng.
Thứ im lặng rợn người.
Tôi nói rõ từng chữ:
– Chồng con không phải con nuôi. Mẹ nhận con nuôi chỉ để xin chế độ học nghề. Nhưng trên giấy tờ, anh Khang vẫn là con ruột của bố mẹ. Và anh ấy có 1/4 tài sản đất. Con đã gọi luật sư và xác minh.
Chị dâu cả bật dậy:
– Cái gì? Sao Khang có phần? Mẹ nói sao? Mẹ bảo nó con nuôi mà?
Anh trai chồng đập bàn:
– Mẹ giải thích đi!
Mẹ chồng mặt trắng bệch, miệng run lập cập:
– Tao… tao tưởng tụi bây không hỏi… Tao tưởng… tụi bây tin…
Chị dâu cả hét lên:
– Tại sao tụi con phải chia 3 tỷ cho nó? Nó cũng được 3 tỷ à? Còn tụi con…?
Tôi mỉm cười:
– Vâng. Anh ấy cũng được 3 tỷ giống mọi người. Chỉ là mẹ và các anh chị đã cố tình giấu, phải không ạ?
Bà mẹ chồng vỡ trận hoàn toàn, không phản ứng kịp.
6. Nợ 36 triệu – và cú trả đòn
Tôi ngồi xuống ghế, nhìn cả gia đình đang hỗn loạn.
– Còn chuyện hóa đơn 36 triệu…
Cả nhà quay lại nhìn tôi.
Tôi nói:
– Con không thanh toán. Chồng con có phần trong tiền đền bù. Mời mẹ và các anh chị tự giải quyết theo đúng phần của mỗi người.
Nhân viên nhà hàng đang chờ. Tôi chỉ nhẹ nhàng:
– Ở đây ai cũng có 3 tỷ mà. 36 triệu chắc không đáng gì.
Mặt mọi người đỏ lên như lửa.
Chị dâu cả gào:
– Cô đừng hỗn láo!
Tôi mỉm cười:
– Không hề. Con chỉ làm đúng lời mẹ dạy:
“Nhà ai có tiền thì tự lo.”
Tôi bế con đứng dậy, quay sang chồng:
– Anh về hay ở lại?
Anh nhìn mẹ, nhìn anh chị, rồi nhìn tôi. Cuối cùng, lần đầu tiên trong ngày, anh đứng về phía tôi.
– Anh về với em.
Chúng tôi rời khỏi nhà hàng, để lại sau lưng tiếng cãi nhau vang trời.
7. Lời nhắn cuối mà tôi gửi cho mẹ chồng
Buổi tối, tôi nhận tin nhắn của mẹ chồng:
“Mày phá nát gia đình này rồi. Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày.”
Tôi đọc tin nhắn, chậm rãi trả lời:
“Con không phá gì cả. Con chỉ trả lại sự thật.
Gia đình nào mà sự thật cũng có thể phá nát… thì nó vốn đã mục ruỗng từ lâu.”
Tôi tắt máy, ôm con và ngủ một giấc sâu nhất trong nhiều tháng.
8. Dù 3 tỷ kia có đến với tôi hay không – tôi vẫn thắng
Chồng tôi sau buổi đó đã lẳng lặng gửi đơn lên chính quyền yêu cầu xác nhận lại tỉ lệ đền bù. Cả nhà chồng buộc phải chia đúng phần.
Tôi không biết mẹ chồng và chị dâu sẽ còn oán tôi bao lâu. Nhưng tôi biết một điều:
Tôi không còn là “con dâu út cam chịu” nữa.
Tôi đã đứng lên, bảo vệ mình, bảo vệ con, và bảo vệ sự tôn trọng tối thiểu mà người phụ nữ xứng đáng có.
Có 3 tỷ hay không không quan trọng.
Quan trọng là từ hôm đó, tôi không còn tự xem mình là người phải cúi đầu nữa.